Chiếc Nhẫn Đi Lạc
Phan_18
Rồi cái ngày cha cậu gọi cậu ra đón cũng tới, ông báo trước
cho cậu một ngày. Cậu suy nghĩ dử lắm rồi cuối cùng cậu quyết định liều một
lần. Nếu cần cậu sẽ phá luật chứ không muốn cha cậu lo lắng mà phiền lòng, cậu
cũng không muốn mọi người biết tình cảnh của cậu hiện giờ.
Mấy ngày này cậu cố tìm hiểu xem anh có đi công tác đâu đó không. Không hiểu
sao mọi khi anh đi suốt mà bây giờ cứ ngày nào cũng đi đi về về đầy đủ như vậy.
Tối nay cũng vậy đúng giờ tan tầm là Vũ Phong đã có mặt ở nhà, nhưng hôm nay
anh say. Cái giọng lè nhè cậu thấy quen quen. Anh tài xế bảo với cậu làm cái gì
đó cho ông chủ giải rượu là tốt nhất, ngày mai có chuyến đi công tác sớm mà giờ
này ông chủ như vậy thì không ổn.
Nghe xong cậu như trúng số, nói gì chứ làm cho anh dã rượu thì không khó, bằng
mọi cách một cũng phải dã hai cũng phải dã để sáng mai anh còn đi sớm cho rồi.
Tùng xuống pha pha chế cái gì đó chỉ có cậu biết. Thật ra cậu có bài riêng dành
cho Vũ Phong mỗi khi anh say. Cậu nghiên cứu từ khi còn ở Đà Lạt vì cứ say là
Vũ Phong làm chuyện gì cũng quên hết trơn nên cậu cũng bỏ công chế biến….
– Uống cái này đi rồi hãy ngủ. Này…_cậu tự dưng chẳng biết phải gọi Vũ Phong là
anh hay ông chủ nửa khi Vũ Phong đưa cái bộ mặt ngu ngu nhìn về phía cậu. Đôi
mắt anh bây giờ mới hiền hòa lảm sao, ấm áp làm sao._
– Anh không uống nửa, anh đã uống quá nhiều rồi không thể uống nửa…_Vũ Phong lè
nhè, đẩy cái ly cậu đưa ra nói nghe có vẽ rất tỉnh táo_
– “Nói nghe hay vậy chứ mai lại chẳng nhớ cái giống gì. Mà nếu mai anh ấy chẳng
nhớ gì thì sao mình không đè cho anh ta uống cho lẹ cái cho rồi, lằng nhằng làm
gì”
– Này anh tự bưng uống hay em đè anh ra đổ như đổ thuốc con nít hả, có phải
rượu đâu…
– Em tự uống đi, anh không uống nửa.
– Thôi mà ngoan đi, có chút xíu làm ực một cái là xong, sáng mai anh phải tỉnh
táo đó…
– KHÔNG!!!!!!!
– Ngoan đi, anh giỏi mà.
Tùng không ngờ cậu lại nói cái giọng dụ dỗ với hung thần của mình như vậy.
– “ Lúc tỉnh táo mà nghe mình nói kiểu này chắc chết không toàn mạng, hay bóp
mủi đổ vô đại…”
Bỗng dưng Vũ Phong bưng ly uống cạn trước con mắt kinh ngạc của Tùng. Lè lưỡi
đánh khè một cái mới trả lại cho cậu. Làm cậu trở nên lúng túng….
– Vậy..vậy.. anh ngủ đi nha.
Đẩy anh xuống giường cậu quay lưng đi…nhưng…cậu bị lôi lại.
– Em lạ thật anh đáp ứng mong muốn của em rồi thì em cũng phải có gì cho anh
chứ.
Cậu nổi hết gai ốc khi nghe giọng anh vòi vĩnh. “Cho anh ấy cái gì là cái gì
đây trời, lại bày trò gì nửa đây.”
– Hay anh muốn ăn cái gì, nói đi em đi làm cho sớm.
– Phải anh đang đói, đói rạo rực.
Lôi Tùng ngã nhào xuống giường anh ôm choàng lấy cậu đè chặt cậu dưới thân thể
mình, hơi thở anh phả vào mặt cậu nồng nặc hơi rượu. Cậu cứng cả người với tình
huống ngoài ý muốn này, khi mà bỗng dưng anh dịu dàng như vậy khi mà vòng tay
anh lần đầu tiên gần đến vậy, cậu không thể đúng hơn không còn chút sức lực để
kháng cự.
– Anh định…định..định làm gì vậy?_cậu cứ lắp bắp khi bàn tay anh bắt đầu di
chuyền khắp thân thể cậu._
– Anh muốn em, ngay bây giờ.
Cậu chết trân, “muốn theo nghĩa gì đây”, với tư thế này thì không hay lắm nó sẽ
theo một nghĩa mà cậu đang không dám nghĩ tiếp nửa.
Anh kề mặt mình sát mặt cậu rồi sát hơn nửa cậu nằm im không dám nhúc nhích và
khi làn da anh cọ sát vào da cậu thì cậu nhắm tịt mắt. Anh cọ nhẹ má mình vào
má cậu rồi cọ cọ cái mủi vào mủi cậu, rồi khi làn môi anh chạm môi cậu một
luồng điện chạy qua làm cậu tê liệt cả người. Anh bắt đầu hôn cậu khắp nơi bất
cứ nơi nào môi anh có thể chạm tới.
Trong đầu cậu bắt đầu đấu tranh dữ dội giữa những nụ hôn nồng nàn đê mê đang
mơn mang trên da thịt và những cái tát nháng lửa mà cậu sẽ phải hứng chịu khi
cậu để cho chuyện này tiếp tục. Nhưng mọi khao khát tưởng chừng như tắt lim
trong lòng cậu bấy lâu đang bị Vũ Phong moi ra từng chút một dấy lên trong tim
một thứ ….phải nói rằng không còn biết sợ, cậu khao khát giây phút này hơn là e
sợ lúc bị phát giác……..và cậu đáp lại anh, cơ thể cậu đáp lại anh……..
“ Sáng mai anh ấy sẽ quên hết, sẽ không sao đâu”
Cậu tự trấn an vì cậu không thể kháng cự lại giây phút ngọt ngào này nửa, cậu
đã không giám nghỉ tới một ngày nào đó anh sẽ lại đặt môi anh lên môi cậu vậy
mà bây giờ còn hơn thế nửa anh đang muốn chiếm hữu cậu, thật dịu dàng và thật
ngọt ngào.
Cậu không còn chút lý trí nào để có thể cưỡng lại ma lực mang tên anh đang âu
yếm cậu. Anh gở từng chiếc cúc áo để có thể chạm sâu hơn vào da cậu, toàn thân
cậu co giật mạnh khi anh chạm xuống sâu hơn.
– Em cũng muốn_anh thì thầm vào tai cậu trong khi tay anh lần xuống sâu hơn
chạm vào cái vật đang bướng bỉnh ngóc đầu dậy.
Cậu nhăn nhó khi anh cắn nhẹ vành tai cậu và mân mê cái vật mịn màng kia mạnh
hơn. Kéo tuột tấm vải cuối cùng trên người, cậu phơi cả tấm thân rắn chắc giòn
rụm quyến rũ dưới ánh đèn vàng trong phòng ngủ.
Anh cười hài lòng,
– Em tuyệt thật, thật quyến rũ làm sao anh có thể chờ lâu hơn để có em chứ.
Anh không e dè gì nửa anh ngấu nghiến cậu thật cuồng bạo. Cậu buông mọi thứ cảm
xúc của bản thân rơi theo dục vọng của anh và cũng của chính cậu. Cuồng nhiệt
mạnh mẽ anh chiếm hữu cậu đi vào cậu, và lần đầu tiên cậu biết thế nào là thú
vui thân xác nó không như một thiên đường mà cậu vẫn nghĩ, nó làm cậu phải thét
lên khi anh đi vào cậu lần đầu tiên, người cậu như bị xé toạc làm đôi.
Cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại mỗi một câu ‘ dừng lại làm ơn dừng lại’ rồi bấu
chặt vào vai anh đau đớn.
Cậu càng rên rỉ càng kích thích anh yêu cậu cuồng nhiệt hơn, gấp gáp hơn. Bị đè
bẹp dưới tấm thân vạm vỡ nóng hực của anh cậu thưởng thức niềm hạnh phúc trở
thành người của anh dù chẳng biết ra sao ngày mai. Chỉ cần lúc này đây khi nỗi
đau đớn của lần đầu tiên dịu xuống kích thích cho sự hưng phấn dâng cao cậu
không còn biết sợ hậu quả nửa….bây giờ chỉ cần anh yêu cậu là đủ.
Trút hết vào cậu niềm hạnh phúc vừa được thỏa mãn anh ôm cậu hai thân hình trần
trụi vừa được thỏa lửa tình, anh ngủ.
Nằm trong vòng tay anh vẫn đang ôm cậu không buông cậu cố hưởng thụ chút món
quà bất ngờ mà cậu vừa nhận. Cậu sẽ tranh thủ dọn dẹp chiến trường trước khi
anh tỉnh giấc vào ngày mai và niềm hạnh phúc ngọt ngào này sẽ chỉ là của riêng
cậu chỉ một mình cậu.
Sáng nay thức dậy Vũ Phong không muốn ngồi dậy ngay, một cảm giác thoải mái kỳ
lạ xâm chiếm cơ thể như thể đêm qua anh vừa trải qua một giấc mơ hạnh phúc. Nằm
dài trên giường tận hưởng thêm chút mật ngọt còn xót lại Vũ Phong cũng chẳng
buồn nghĩ xem vì sao lại có cảm giác kỳ lạ này, cảm giác mà anh chưa nếm trải
bao giờ.
Như mọi ngày chuẩn bị bửa sáng xong cậu cũng phục vụ ông chủ quần áo chuẩn bị
đi làm. Bộ đồ hôm nay cậu chọn cho anh cũng kỹ càng hơn mọi ngày, cái áo màu
bạc được ủi cẩn thận, ly của chiếc quần tây bén đến mức không khéo có thể đứt
tay.
Cậu càng kỹ lưỡng để tránh có sơ xuất gì có thể làm chuyện hôm qua bị phát hiện
nhưng cậu càng tránh thì càng tố cáo cậu đang muốn giấu diếm chuyện gì đó.
– Cậu lại có chuyện gì làm trái ý tôi phải không?
Nghe xong cậu giật bắn người..
– Không có..
– Không?_anh gằn giọng_
– Thật…thật..ra thì ..thì tối qua em mệt quá sáng nay ngủ quên không…không
chuẩn bị bửa sáng cho anh kịp._cậu chống chế, thực ra buổi sáng đã được chuẩn
bị sớm hơn cả mọi khi vì cậu có ngủ được đâu_
Anh nhìn cậu cái mặt cậu đang nhăn nhúm chuẩn bị nghe la bỗng dưng anh thấy
buồn cười, có lẽ tâm trạng anh sáng nay vui vẻ nên không sao.
Thấy anh không nói gì mà lẳng lặng đi mất câu cũng thở phào. Khi anh hỏi cậu
thèm nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra muốn chết đi được. Cậu muốn biết anh
nghĩ gì khi biết là anh với cậu đã làm chuyện đó…ôi cậu thèm muốn biết chết đi
được nhưng mà cậu cũng biết rõ nếu như anh không thích thì nó sẽ tệ như thế
nào…. và nếu anh biết cậu cố tình để chuyện đó xảy ra rong lúc anh say thì..cậu
không có can đảm.
– Đến đón mình đi._giọng Kim Thành vui sướng_
Vũ Phong vừa ngồi vào xe đã bị Kim Thành réo gọi, nhưng anh
không bực mình. Từ ngày Kim Thành đi anh chăm chỉ đọc tin nhắn, nghe điện thoại
của Kim Thành để tránh lặp lại tình trạng hôm trước, nhưng anh cũng nhận thấy
Kim Thành không khủng bố anh bằng điện thoại nửa có lẽ thái độ của anh đã làm
Kim Thành phải cố gắng kềm chế nhắn nhủ cho anh mỗi ngày, nhưng cái giọng hớn
hở hôm nay không giống một người đàn ông ngoài ba mươi chút nào.
– Cậu lại về bất tử như vậy à, đang ở đâu?
– Sân bay, sân bay….Mình sẽ đi taxi nếu cậu bận.
– Không sao, cậu chờ mình không lâu đâu._anh quay sang bảo tài xế_Tới sân bay.
– Dạ, ông chủ.
Minh Hàn vừa bước vào quầy bar đã gặp ngay đại nạn. Cậu trông quầy bar hất hất
chỉ cho ông chủ thấy người thanh niên ngồi uống rượu góc quầy đằng kia, có vẻ
như đã uống lâu rồi.
– Chờ tôi sao?_ anh hỏi cậu trông quầy_ lâu rồi à?
Cậu trông quầy gật gật rồi bỏ đi.
– Kỳ à?
Cậu trông quầy quay lại.
– Cho tôi một ly, pha loại gì nặng nặng một chút.
– Vâng em mang ra ngay.
Minh Hàn tiến từng bước hậm chạp tới gần người chờ anh từ lâu, không ai xa lạ
Toàn Hiếu.
– Chờ anh à?_anh hỏi nhẹ nhàng_
Toàn Hiếu ngẩn mặt nhìn anh cười nhếch miệng.
– Anh giỏi lắm, chơi tôi..
– Em thật kỳ lạ, em muốn gì cũng được anh có làm gì trái ý em đâu.
– Vậy tôi chỉ yêu cầu anh làm ơn chán tôi đi, bỏ tôi đi. Anh không có lòng tự
trọng hay sao mà không tức giận khi tôi ăn ngủ với bao nhiêu thằng khác vậy.
Anh muốn tôi ôm bao nhiêu thằng nửa thì mới chịu buông tay đây!
– Em lạ thật…là em bỏ anh, người trách móc phải là anh mới đúng đằng này ngược
lại.
– Nhưng tôi muốn anh bỏ tôi chỉ cần anh xác nhận điều đó, hay anh có người khác
cũng được.
– Nhưng anh không yêu ai khác ngoài em cả.
– Tôi không cần tình yêu, tôi cần tiền, cần tự do.
– Em vẫn thích gì làm nấy đấy thôi có ai cản em được đâu. Tiền em cần bao nhiêu
anh cho em hết rồi.
– Không, cần nhiều hơn nửa, tôi không hiểu tại sao anh lại bỏ cả gia tài đồ sộ
ở nhà chạy tới cái xứ này mở cái bar rượu buồn cười này.
– Em biết rõ là chọn sống cùng em anh đã phải bỏ lại tất cả rồi mà.
– Cần gì phải làm rõ ràng như vậy, anh cứ hưởng gia tài, sống cùng em thì cứ
sống có ai biết đâu chứ…bày đặt quân tử đủ thứ.
Rượu được mang ra, anh bưng uống cạn. Vì hôm nay anh có chuyện cần giải quyết
anh muốn mượn chút rượu để có thêm can đảm. Anh ngồi nghe Toàn Hiếu trách móc
anh đủ điều anh không trả lời câu nào vì anh cần chờ cho men rượu thấm vào máu
cho đầu anh bồng bềnh một chút họa may anh mới có thể làm tròn công việc ngày
hôm nay của mình.
Những lời trách móc của Toàn Hiếu cùng với rượu đang thấm vào máu anh trôi về
khoảng thời gian mà anh còn là giám đốc của tập đoàn nhà hàng khách sạn của gia
đình mà khi đó cha anh mới nghỉ hưu trở thành tổng giám đốc.
Anh biết mình có thiên hướng yêu thích người đồng giới, anh cũng không cố tình
che giấu nó bằng cách quen nhiều bạn gái dù có biết bao nhiêu người vây quanh,
không giấu nhưng cũng không công khai nên anh chẳng có mảnh tình nào vắt vai.
Cho đến giờ anh vẫn ôn lại cái ngày mà anh được người con trai đó tỏ tình giửa
đêm rằm tháng tám trăng sáng, tròn trịa .
Toàn Hiếu đã nói với anh cậu ta yêu anh đã lâu nhưng không dám nói. Cậu đã mong
có một cơ hội để anh có thể tìm hiểu cậu xem có hợp ý anh không. Cậu không biết
rằng anh đã thích cậu chắc là cũng từ rất lâu rồi, (rất lâu của hai người mới
có 1 tháng thôi) anh đã không dám nói cũng vì sợ Toàn Hiếu cho anh là kẻ quái
dị sẽ xa lánh không cho anh gặp mặt nửa.
Anh đã sung sướng nhận lời tỏ tình của Toàn Hiếu và Toàn Hiếu cũng vậy và họ
yêu nhau đắm đuối biết chừng nào. Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc anh luôn
luôn mơ được quay lại đó. Nhưng chuyện của cả hai bị cha anh phát hiện và ông
đã rất giận dữ. Ông vốn rất ác cảm với những chuyện như vậy và anh buộc bị lựa
chọn, ra đi tay không với mối tình quái gở của anh, cha anh cho là vậy, hay bỏ
Toàn Hiếu để giữ lại những thứ hiện anh đang có, tiền bạc, địa vị…
Và anh chọn tình yêu khi thấy Toàn Hiếu nước mắt ngắn nước mắt dài khi biết sắp
phải xa nhau, anh không chịu được khi làm người yêu buồn.
Nhưng không ngờ Toàn Hiếu thay đổi nhanh đến vậy. Hai người hạnh phúc chẳng bao
lâu cậu đã bắt đầu lăng nhăng khắp nơi và anh cũng đã vất vả bắt ghen khắp nơi.
Anh cho Toàn Hiếu tất cả những gì cậu đòi hỏi nhưng hình như chẳng bao giờ cậu
ta thỏa mãn…những yêu sách ngày càng nhiều hơn làm anh phải vô cùng chật vật để
đáp ứng….rồi cũng đến lúc Toàn Hiếu ra mặt yêu đương với người khác nhưng vẫn
hạch sách anh đủ điều làm anh thể không hiểu nổi.
Cậu ta không bỏ anh nhưng lại công khai cắm sừng anh không thương tiếc, cuối
cùng thì anh cũng kiệt quệ. Anh vay tiến ngân hàng mở bar Waitting cho có
chuyện chuyên tâm vào làm và cũng có tài chính cung cấp cho bảo bối của anh.
Anh hy vọng vào việc Toàn Hiếu không bỏ anh, anh nuôi hy vọng một ngày nào đó
cậu ấy quay về với anh như trước.
Nhưng cái bar này không chờ được nửa, anh kinh doanh nó có giỏi đến đâu cũng
không thể đáp ứng đủ những yêu cầu vô tội vạ của Toàn Hiếu. Cả năm nay anh
không thể thanh toán tiền lãi cho ngân hàng cũng không thể hoàn lại vốn và bây
giờ vào ngày hôm nay anh tới đây thu dọn chiến trường. Chiều nay 2 giờ người
của ngân hàng đến niêm phong mọi thứ. Cũng may gặp Toàn Hiếu ở đây anh sẽ giải
quyết mọi chuyện một lần dù trái tim anh vẫn cứ âm ỉ đau.
Đầu anh bắt đầu có dấu hiệu của men rượu xâm nhập, anh thấy mình có thêm can
đảm. Hít mạnh một hơi anh ngắt lời Toàn Hiếu vẫn đang chỉ trích anh không ngớt.
– Vậy anh sẽ đáp ứng yêu cầu của em. Anh muốn chia tay….
– Thật chứ?_Toàn Hiếu mừng rở_
Nhìn thài độ Toàn Hiếu như vậy anh không khỏi đau lòng, Anh khẳng định
– Thật.
– Ai hỏi anh anh cũng khẳng định điều đó chứ.
– Đúng, anh sẽ nói cho cả thế giới biết anh không thích em nửa, anh chia tay
em.
Toàn Hiếu đứng phắt dậy toan bỏ đi nhưng bị anh nắm tay lôi lại.
– Anh thay đổi ý định à _Toàn Hiếu nói như gào _
– Không ít ra cũng nên hôn tạm biệt anh chứ.
– Không cần rườm rà vậy đâu.
Minh Hàn không nhượng bộ anh giật mạnh làm Toàn Hiếu chúi xuống. Anh ôm Toàn
Hiếu thật chặt, đặt lên môi bảo bối của anh một nụ hôn thật dài.
Toàn Hiếu lấy lại được thăng bằng lập tức đẩy anh ra đi mất. Còn lại một mình
anh gục đầu xuống quầy.
– Ông chủ muốn uống thêm rượu không?
– Kỳ hả, không đâu tôi có chuyện quan trọng phải làm ngày hôm nay không thể say
được.
– Vậy em mang cho ông chủ ly nước nhé?
– Ừ,
Ly nước lọc được đặt trước mặt Minh Hàn nhưng anh chẳng buồn uống.
– Kỳ!
– Dạ?
– Chẳng phải hôm nay tôi bảo đóng cửa nghỉ sao cậu lại đi làm?
– Lương em lãnh tới cuối tháng rồi mà, em đâu có thiệt thòi gì.
– Mọi người nghỉ cả rồi còn gì, cậu mở cửa cũng có ai tới đâu?
– Em muốn phụ ông chủ một tay tới ngày cuối cùng, dù gì em đã làm ở đây lâu
cũng thấy tiếc.
– Hium! Cậu chỉ làm việc thôi mà còn quyến luyến vậy mà người ta thì…
– Chiều nay ngân hàng đến chắc ông chủ buồn lắm để em ở đây với ông chủ cho có
người.
Minh Hàn liếc nhìn người phục vụ quầy bar mà không khỏi ngạc nhiên.
– Cậu có ở lại tôi cũng không trả cậu thêm được ngày lương nào đâu.
– Chẳng phải ông chủ phát lương cho mọi người đến cuối tháng luôn rồi sao. Tôi
cũng nhận lương rồi làm thêm ngày hôm nay cũng phải mà.
– Thôi được rồi, vậy tôi mời cậu bửa cơm trưa. Có người cùng trải qua giờ phút
tồi tệ này cũng đỡ hơn một mình…
– Vậy ông chủ đói chưa cũng gần một giờ rồi, em gọi cơm mang tới nhé?
– Được, mà thôi đừng gọi tôi là ông chủ nửa. Chỉ hai tiếng nửa là tôi còn tệ
hơn cậu, không nhà không cửa không tiền bạc chắc vài ngày tôi là đội quân cầu
thực có mặt tôi.
– Đừng nói như vậy, chẳng phải ông chủ có gia đình nửa mà. Lúc này ông chủ có
thề về nhà rồi.
Minh Hàn nhìn cậu ta đầy nghi ngờ, đợi cậu gọi điện thoại đặt cơm xong anh hỏi.
– Hình như tôi thấy cậu biết chuyện tôi nhiều hơn tôi nghĩ, nhiều hơn một nhân
viên ở đây nên biết. Nói thật đi Vũ Phong thuê cậu tới đây phải không.
– Không phải, anh ta chẳng liên quan gì đâu.
– Vậy là cậu cũng biết Vũ Phong nửa à. Nói thật đi..không thì tôi đuổi cậu ra
khỏi đây ngay lập tức.
– Đừng mà, em không có làm gì cho ai đâu..em..chỉ, làm ơn đừng đuổi em lúc này
để em ở với anh thêm chút nửa.
– Cậu ra ngoài ngay, đừng ở đây nếu cậu…_Minh Hàn lôi Anh Kỳ đẩy ra cửa_
– Em không đi đâu, ít ra em muốn ở cạnh anh đến lúc cuối.
– Tôi không chết cái gì mà lúc cuối chứ.
– Là lúc cuối với em thôi, bar bị đóng cửa em còn buồn hơn anh nửa kìa.
– Cậu có thể xin việc chỗ khác.
– Không phải….vì ra khỏi đây rồi em không có cơ hội gặp anh nửa cũng chẳng có
cơ hội gần gũi anh. Ông chủ đừng đuổi em đi bây giờ..
– Tôi thấy cậu có mùi không an toàn, cậu đi ngay đi..
– Ông chủ vậy là ông hiểu rồi phải không?… nếu biết rồi làm ơn đừng bắt em nói
ra điều đó. Nếu phải nói ra để xin anh cho em ở lại…. em sẽ không đi nổi nửa
làm ơn, đừng tàn nhẫn với em như vậy.
Minh Hàn không nói lời nào bỏ trở vào quầy bar. Anh Kỳ không đợi cho phép đã
theo trở vô,
Bóng người giao cơm tới ngoài cửa Anh Kỳ vội ra nhận, cậu bày một phần cơm ra
bàn tước mặt anh.
– Anh ăn đi, trễ rồi.
Minh Hàn nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ hoe làm anh cũng chạnh lòng. Anh biết cái cảm
giác yêu đơn phương là như thế nào.
– Sao cậu không ăn cơm đi.
– Không sao, một lát em sẽ ăn.
– Có hai người ở đây tôi ăn một mình thiệt kỳ quái.
Bất đắt dĩ Anh Kỳ mới bày hộp cơm lên, cậu đứng tít đầu kia của quầy ..
– Mang lại đây, nếu không tôi lại phải mang tới.
– Không,_Anh Kỳ đẩy phần cơm của mình đến gần Minh Hàn_
Minh Hàn nhìn cậu xúc từng muỗng cơm đầy gượng gạo cho vô miệng, anh nghĩ chắc
là đắng lắm.
– Bắt đầu từ khi nào?
Anh Kỳ nghẹn muỗng cơm ngay cuống họng khi nghe hỏi, cậu phải ráng nuốt xuống.
– Tôi hỏi cậu bắt đầu nghĩ rằng cậu thích tôi từ khi nào?
– Sao sao anh lại hỏi vậy?_Anh Kỳ lắp bắp_
– Vậy cậu nói xạo à?
– Không không phải, em thích anh thật mà. Tại thích anh nên em mới học nghề pha
rượu để xin vào đây làm.
– Đừng đùa chứ_Minh Hàn chau mày_vậy cậu biến tôi thành kẻ tội lỗi rồi.
Anh Kỳ im re không giám trả lời. Cả hai tiếp tục ăn cơm dù biết chắc chẳng ai
nghe ngon lành gì. Đang ăn Minh Hàn quăng muỗng xuống đẩy phần cơm ra.
– Chẳng thể ăn nổi nửa.
Anh nhìn đồng hồ gần hai giờ
– Ngân hàng không biết có đến đúng giờ không đây, giải quyết nhanh cho rồi.
– Anh thực sự không có nhà ở hả?
– Phải, nếu cậu đã điều tra nhiều như vậy về tôi thì cậu ắt cũng biết tôi bị
đuổi khỏi nhà chứ.
Anh Kỳ gật gật đầu khi bị nói trúng.
– Không lẻ cậu có thể chứng kiến mỗi ngày tôi yêu ái với người khác mà không
thấy gì sao?
– Có chứ sao có thể dửng dưng được_Anh Kỳ cúi đầu trả lời lý nhí trong
miệng_nhưng biết sao em là kẻ chậm chân hơn người ta mà.
– Chậm chân, không lẻ cậu tới sớm hơn tôi sẽ yêu cậu hả.
Anh Kỳ lập tức ngẩn mặt xua tay lia lịa.
– Không có, không phải em chỉ muốn nói em yêu anh sau anh ấy thì lấy gì ghen
tuông chứ.
– Ghen, cậu đúng là còn ghen nửa cơ đấy.
Lập tức Anh Kỳ khóc tức tưởi không nói được lời nào. Minh Hàn lúng túng anh tìm
cách dỗ dành nhưng càng làm tệ hơn
– Này này không phải cậu khóc đấy chứ, tôi có nói gì đâu…mà dù có nói chút
chút…thì…mà thôi nín đi cậu làm như tôi chưa đủ chán chết hay sao ấy.
Anh Kỳ nói trong nước mắt
– Sao anh không cứ im lặng để cho em làm hết ngày hôm nay yên ổn đi…anh bày trò
…bây giờ lại gán tội cho em kia chứ..
Nói rồi cậu úp mặt xuống quầy nức nở, Minh Hàn chỉ biết kêu trời vì đúng là tội
anh gây ra anh vò đầu đi tới đi lui chẳng biết phải làm gì. Thấy vậy Anh Kỳ
cũng thôi khóc..
– Anh làm gì cứ đi đi lại lại hoài vậy.
– Tại tôi không biết làm sao khi cậu tự dưng khóc.
– “ Bây giờ lại bảo mình tự dưng khóc”_Anh Kỳ nghĩ bụng_. Anh bỏ qua đi xem như
chưa nghe gì vậy.
Nói rồi Anh Kỳ ra toilet rồi trở vô mặt mày được dội rửa sạch sẽ sáng sủa hơn,
cậu đã thôi khóc. Cậu tiếp tục dọn dọn cái quầy bar chỗ cậu làm bấy lâu nay.
Minh Hàn cứ ngồi nhìn cái dáng mảnh khảnh của Anh Kỳ đi đi lại lại dọn dẹp cho
tới khi người của ngân hàng tới làm thủ tục niêm phong.
Không hiểu sao Minh Hàn không thấy luyến tiếc nhiều như anh vẫn tưởng, nhìn tờ
giấy niêm phong dán trên cửa anh thở ra rồi quay lưng đi anh thấy nhẹ nhàng hơn
lúc anh chạy vạy để cố giữ bar lại.
– Sao cậu còn chưa về._Minh Hàn hỏi khi thấy Anh Kỳ vẫn còn đứng nấn ná_
– Em định hỏi xem anh về đâu em chở anh, em đi xe máy_Anh Kỳ giải thích thêm_
– Tôi cũng chưa biết để đến đâu tính đến đó.
– Anh không có chỗ về thật à.
– Cậu không tin sao, khó tin quá hả tôi chẳng có gì nửa đâu? Bây giờ còn thấy
thích tôi không.
– Không.
– Thật lòng nhỉ.
– Hay tối nay anh cứ đến tạm chỗ em, chỗ em còn rộng lắm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian